Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Nỗi buồn... thay đổi chồng nuôi

Năm năm trước đây, chị Hoa, làm nghề đay đả, sau khi sinh đứa con thứ hai thì sức khỏe suy sụp. Trong lúc ấy, dũng mãnh chồng chị được thăng tiến trong công việc, tiền nong kiếm được cũng dư dả. Thành ra, anh đã khuyên vợ nghỉ làm ở nhà để ngơi nghỉ, bồi dưỡng sức khỏe, có thời gian trông nom và dạy bảo con cái.

Lúc đầu Hoa chần chừ vì thời kì công tác trong ngành giáo dục đã được gần 10 năm. Nếu bỏ, chị cảm thấy tiếc và nhớ trường, nhớ lớp. Tuy nhiên, cuối cùng chị cũng đồng ý, vì những lý lẽ của anh đưa ra rất thuyết phục.

Công việc của một người nội trợ trong gia đình như quét dọn nhà cửa, chợ búa, cơm cháo và trông nom hai đứa con nhỏ đã chiếm hết thời gian của chị. Nhưng điều đáng buồn là từ ngày ở nhà, mọi chuyện tiêu đều phải mong đợi vào kinh phí của chồng, quan hệ vợ chồng luôn xảy ra những chuyện cơm không lành, canh không ngọt.

Thỉnh thoảng chị cũng cần có những khoản riêng để làm đẹp như bao đàn bà khác gồm áo xống, mỹ phẩm... Song mỗi lúc cần những khoản ấy, chị lại mang trong lòng sự tự ti, tự ái vì phải ngửa tay xin tiền chồng.

Thời kì đầu, kiêu dũng còn hào phóng chi cho vợ, nhưng càng về sau anh càng tỏ ra sao lãng. Buồn hơn, càng ngày anh càng tỏ ra không còn tin tưởng.# Chị. Tiền kiếm được, ngoài những khoản chi trong gia đình, còn bao lăm anh cất giữ, tiêu pha mà chị Hoa chẳng hề được biết.

Có một câu chuyện khác, chị Thu quyết định về chung một nhà với anh Tuấn trong khi chưa có việc làm. Bởi vậy, kinh tế gia đình chỉ mong đợi vào thu nhập từ nghề kỹ sư xây dựng của anh. Chồng đi làm, vợ ở nhà trông nom nhà cửa và lo toan công việc nội trợ.

Ở xóm cần lao này, những đàn bà son rỗi “ở nhà, chồng nuôi” như chị Thu không phải hiếm. Ngoài công việc chợ búa, nấu cơm..., Thời gian rảnh rang còn lại không biết làm gì, các chị thường tụm năm, túm ba để “chém gió”.

Lúc đầu chỉ chơi vui để giết thời gian, nhưng càng ngày chị Thu càng dấn sâu vào trò chơi đỏ đen. Chị giấu chồng bằng cách chơi những lúc anh đi làm và có mặt ở nhà trước khi chồng về. Và để có tiền, chị phải xà xẻo những khoản tiêu xài trong gia đình, nhiều lúc cay cú thấm tháp, chị bỏ bễ luôn cả việc nhà.

Đến một lúc, chị phải đi vay nóng để đấu giết thời kì tại những sòng bài. Khi món nợ lên đến vài chục triệu đồng, Thu phải mang bán cả vòng vàng, dây chuyền - những vật kỷ niệm trong ngày cưới để trả nợ. Chuyện lộ, anh Tuấn thấy không còn có khả năng hàn gắn được nữa nên đã đưa đơn ra tòa xin ly dị...

Hai câu chuyện trên chỉ là những khía cạnh nhỏ đề cập đến những người đàn bà rơi vào cảnh ngộ phụ thuộc. Trên thực tại, còn nhiều thảm kịch khác mà hậu quả không phải ai cũng lường trước được.

Cuộc sống vợ chồng chẳng may trục trặc dẫn đến phải ly hôn, người phụ nữ sẽ bị tước đi quyền săn sóc, nuôi nấng con cái vì họ không có khả năng độc lập về kinh tế. Hơn nữa, khi phải sống lệ thuộc vào chồng, nếu chẳng may gặp phải những ông chồng có tính đá, cân đong đo đếm từng lọ mắm, củ hành... Thì cuộc sống lứa đôi sẽ dễ bị nứt rạn.

Giải pháp tốt nhất là người nữ giới nên có một công việc hạp với cảnh ngộ, trừ khi vì lý do bắt buộc nào đó phải ở nhà. Công việc không chỉ thêm thu nhập đóng góp cho xài gia đình, mà điều này còn phòng xa mọi rủi ro, bất trắc như lúc chồng bị tai nạn, ốm đau, thất nghiệp...

Người nữ giới có việc làm sẽ tạo được vị thế của mình đối với chồng con trong gia đình. Song song đó cũng là một trong những cách thiết thực tạo nên sự bình đẳng giới giữa vợ - chồng, hạn chế được nạn bạo hành khởi hành từ quan điểm “chồng chúa vợ tôi”.