Trong hai cuộc kháng chiến, thôn Ngũ Giang có 15 mẹ liệt sĩ, trong số đó có mẹ Nguyễn Thị Đào thuộc diện cô đơn. Bà là thanh niên xung phong trong chiến dịch Điện Biên Phủ. Trên chặng đường chuyên chở lương thực cho chiến trường, bà đã yêu anh quân nhân Nguyễn Văn Quân, quê yên bình và được đơn vị tổ chức đám cưới trước khi vào trận đánh. Gần đến ngày chiến thắng thì Quân hy sinh và cùng lúc đó bà Đào phát hiện đã có thai với Quân và đặt tên con là Biên. Lớn lên, Biên giống bố như đúc. Năm 1972, gia đình bà thuộc diện hoãn quân dịch nên Biên xin với mẹ cho đi bộ đội. Ngờ đâu, Biên đã hy sinh trên mặt trận miền Nam. Được tin con hy sinh, bà choáng váng, sức khỏe giảm sút trông thấy. Vào thời khắc đó, Hội đàn bà có phong trào "nhận làm con của mẹ”. Lúc đó, ông Nhẫn vừa được giải ngũ và được giao làm Trưởng ban công tác Mặt trận. Ông bàn với chi hội Phụ nữ nên cử người nhận làm con mẹ Đào và chị Hiền người cạnh nhà mẹ xin nhận nhiệm vụ này. Ông Nhẫn cùng chi hội trưởng dẫn chị Hiền vào nhà mẹ Đào. Ông Nhẫn nói vui: "bữa nay, chúng cháu đến giao cho bà người con đây.” Khi hiểu cặn kẽ chuyện, bà Đào thốt lên: "Chẳng phải đẻ lại chẳng phải nuôi ngày nào, giờ lại có đứa con thế này thì tôi sướng quá!”. Từ ngày ấy, chị Hiền coi ngó bà Đào như mẹ đẻ của mình. Những ngày đầu còn sức khỏe, bà chỉ nhờ chị làm một số việc khó nhọc. Những năm sau, sức khỏe yếu thì chị đảm nhiệm quơ công việc. Chị Hiền cũng mỗi tuổi một cao, sức khỏe cũng giảm, trong khi đó cháu Thảo - con gái đầu lòng đã lớn khôn, chị lại đưa cháu sang đỡ đần bà. Thế là Thảo đem cả sách vở sang nhà bà học để bà vui và đỡ đần công việc khi cần thiết. Thế rồi, một hôm bà Đào mời ông Trưởng ban công tác chiến trận đến nhà trò chuyện. Bà bảo, thời kì qua tôi được Mặt trận, hội Phụ nữ cho một người con hiếu thảo. Được sống trên 90 tuổi cũng là nhờ cái phúc đó. Tôi biết, chẳng còn sống được lâu nữa. Sau khi tôi chết thật, tôi cho mẹ con cô Hiền mảnh đất và căn nhà này để nó thờ phụng tôi và thằng Biên”. Nói xong, bà đưa cho ông Nhẫn tờ chúc thư. Câu chuyện này được dân làng truyền mãi và tấm gương của chị Hiền luôn được khắc ghi. Tấm gương đó đã làm cho một số người trong thôn cư xử với cha mẹ chưa đúng mức phải đem lòng trắc ẩn. Nguyễn Khang |