>> ''Sống chui'' giữa quê hương Ở TRÁI PHÉP “Tôi có rẫy ở gần đồi Bằng Lăng, trực tính đến nên rất rành cái làng này. Tôi nghĩ có nhiều chuyện để nói, nên muốn giới thiệu cho các anh đến tìm hiểu. Từ đây đến đó chừng 2 chục cây”, anh Hưng Long, một cư dân ở thị xã Long Khánh, Đồng Nai, người dẫn đường cho chúng tôi giới thiệu.
Từ QL 1A, Hưng Long dẫn chúng tôi đi theo con đường đất đỏ bazan, cặp bên hông trường bắn nhà nước, đi gần 2 tiếng thì đến. Đây là 3 ngọn đồi với tên gọi Bằng Lăng 1,2,3. Bao quanh mấy quả đồi là những dòng suối nhỏ, những nhánh của sông Ray. Bắc qua suối là cây cầu ván lung liêng như muốn sập xuống bất cứ lúc nào. Do đêm trước có trận mưa nên sang đến đồi Bằng Lăng, mới chạy vài trăm mét, lớp đất đỏ bazan đã bám, dính chặt bánh xe, chúng tôi phải dùng cây nạy ra, rồi chiếc xe mới “nhúc nhích” được cho chúng tôi đi tiếp. Xưa kia, ở đây là những cánh rừng bằng lăng bạt ngàn, nay đã được thay bằng những rẫy ngô xanh mướt, rập rờn trong nắng gió buổi trưa.
Khoảng đầu năm 1980, một số hộ dân từ các huyện của tỉnh Đồng Nai như Xuân Lộc, hợp nhất, Định Quán bắt đầu đến khu vực này khai khẩn nương rẫy, canh tác. Sau đó không lâu, những hộ dân khác từ khắp 3 miền cũng lần lượt tụ về mưu sinh, lập làng. Đến nay, khu đồi Bằng Lăng đã có hơn 400 hộ, gần 2.000 nhân khẩu. Do di dân tự do, lại xâm canh nên quờ số dân trong làng không một ai có hộ khẩu, đã có hơn 200 cặp vợ chồng xây dựng gia đình khi đến đây nhưng không có đăng ký hôn phối và hàng trăm đứa trẻ không được khai sinh. Anh Long cho biết: “Ở đây may mắn nhất là con nít không bị mù chữ vì có cặp vợ chồng tốt bụng, mở lớp tình thương dạy chữ cho tụi nhỏ đến lớp 5. Còn lại tuốt mọi thứ khác đều “không”: đất không được cấp giấy chủ quyền, người hàm không có hộ khẩu, trẻ nít không có khai sinh, lấy chồng lấy vợ không được đăng ký thành thân, điện, đường, trạm cũng… không. “Sao lại thế?”. Tôi thắc mắc. “Vì người dân tự đến khai khẩn, xâm canh, ở trái phép”. Do cơ sở hạ tầng chưa có nên mùa mưa thì lầy lội, còn mùa khô lại hạn, nước không đủ dùng, những ngôi nhà phủ một lớp bụi đỏ dày đến vài ly. Dẫn chúng tôi đi tham quan đồi Bằng Lăng, ông Võ Văn Hiếu, công an xã Xuân Tâm, cho biết, từ khi “khai sinh” làng đến nay, chưa từng có vụ ly hôn nào. Bởi, “Không phải vì tuốt luốt họ có cuộc sống hạnh phúc mà vì họ chưa đăng ký kết hôn bao giờ. Nhưng ở đây lại có chuyện “chéo ngoe” là phụ nữ bỏ chồng”. “Sao lạ vậy?”. Tôi hỏi. “Không biết từ lúc nào, đàn ông ở đây dính vào bạc ăn nhậu. Say xỉn lại về hành hạ, đánh đập vợ con. Ở đây có cả chục bà vợ ôm con bỏ đi biệt xứ luôn rồi”. Chỉ tay về phía căn nhà có gần chục người đàn ông đang ồn ào xôm tụ cách đó không xa, ông Hiếu nói: “Đó, mới sáng sớm đã “gầy sòng” ăn nhậu vậy đó. Đến trưa là ông nào cũng khật khừ, về nhà kiếm chuyện với vợ con”. XÃ CŨNG CHỊU Trong số gần 2.000 nhâu khẩu ở đồi Bằng Lăng, có khoảng 1/3 là trẻ thơ. Trong đó, số được học lên cấp 3, đại học (bằng cách nhập hộ khẩu vào nhà người thân ngoài xã, thị trấn) chỉ tính trên đầu ngón tay. Nhiều hộ dân đến đây đã 30 năm có lẻ, gia đình đã 3 đời. Lập gia đình không đăng ký thành hôn, trẻ sinh ra không được khai sinh, lại tiếp tục “ngoài pháp luật” như ba má chúng.
Bà Hường năm nay 63 tuổi, quê gốc ở Quảng Trị, vào đây lập nghiệp từ năm 1984, gần 30 năm đi khỏi địa phương, bà đã bị xóa hộ khẩu. Các con bà theo hộ khẩu mẹ nên cũng bị cắt. Vừa rồi, người con út lập gia đình nhưng chẳng thể làm giấy đăng ký thành thân. Bà bảo còn mấy đứa cháu năm nay đủ tuổi xin đi công nhân nhưng không có giấy chứng minh thư nhân dân nên chúng đi làm thuê làm mướn hết rồi. Em Châu Thị Lùng, 14 tuổi, kể: “Con sinh ở đây nhưng không có giấy khai sinh nên không được đi học ở trường ngoài lộ, chỉ học đến lớp 2 ở trường đồi rồi cha bắt nghỉ học đi chăn bò rồi theo mẹ đi làm rẫy mướn”. Còn cha của Lùng thì nói: “Vợ chồng tui đến đồi Bằng Lăng đã hơn chục năm. Cả 2 chị em con Lùng đều sinh ở đây nhưng tui không dám ra xã làm khai sinh vì sợ chính quyền biết tui trú ngụ trái phép, sẽ đuổi gia đình tui đi. Mà sống ở đây, cần chi giấy má, chỉ cần đủ ăn, đủ mặc là được”. Chị Măng Thị Chất, quê ở Hưng Yên, lập nghiệp ở đồi Bằng Lăng đã ngót 20 năm nay. Có 3 đứa con nhưng cả 3 đều thuộc diện “4 không” do anh chị không còn bất cứ thứ giấy gì “lận lưng” sau một trận hỏa hoạn. Chồng chị từng về địa phương xin công nhận thường trú trước đây, nhưng xã không cho với lý do anh chị đã đi khỏi địa phương quá lâu. "Tôi đến đây đã được 20 năm, lập gia đình ở đây. Lúc cưới cũng chẳng đăng ký kết hôn. Đến khi có con, cho chúng ra xã đi học mới tá hỏa lo chạy thì đã quá muộn vì địa phương cũ đã cắt hộ khẩu, đến đây phi pháp, lấy vợ không đăng ký hôn phối, con không có khai sinh…”, vợ chồng anh Đạt, chị Lan, một gia đình ở đồi Bằng Lăng cho biết.
“Người dân bắt đầu đến đây từ hàng chục năm trước. Biết việc dân ngụ phi pháp, nhưng việc di dời hàng trăm hộ dân ở đồi Bằng Lăng như bây giờ là rất khó khăn. Để giải quyết một số bức xúc về quyền lợi có can dự đến con trẻ và những quyền thiết yếu nhất của người dân như bổ túc hồ sơ xin việc, đi học... Xã Xuân Tâm cũng giải quyết cho hơn 200 hộ được tạm cư, nhưng xem ra việc quản lý hành chính đối với khu vực này vẫn chẳng đi tới đâu”, ông Hiếu trằn trọc.
|